My "Modal" verbs
My "modal" verbs are: love, care, share, shoulder, try.
My "non-modal" adjectives are: envy, selfish, greedy, hot-tempered ...
Read More Add your Comment 0 nhận xét
Khóc
Ai cũng đã một lần khóc, lần đầu tiên khi cất tiếng khóc chào đời.
Cô giáo khóc khi thấy học trò mình không cố gắng, rồi lại khóc khi thấy học trò mình thành danh bước vào đời.
Người học trò khóc khi chập chững bước vào lớp Một, lại khóc khi tạm biệt cô, thầy và bạn và mái trường.
Có những ông bố bà mẹ khóc vì đứa con hỗn xược, rồi lại rơi nước mắt khi thấy con mình bấy lâu ham chơi nay đã biết suy nghĩ nhiều về những việc mình cần làm.
Anh công nhân khóc khi bị sếp trách mắng rồi lại khóc khi thấy sản phẩm của mình được tung ra trên thị trường.
Bác nông dân khóc khi thấy lúa mình bị sâu bệnh, mất mùa đàn con nheo nhóc, rồi lại khóc khi một đứa rời xóm nghèo lên Sài Gòn ăn học.
Những em bé mồ côi khóc vì chưa một lần biết mặt bố mẹ, rồi em lại khóc khi có gia đình nào đó dang tay đón em rời mái ấm tình thương.
Dọc đường đời biết bao giọt nước mắt đã rơi, có những giọt nước mắt buồn, có những giọt nước mắt vui...Nhưng dù thế nào thì ai đó ơi, hãy cố gắng vượt qua tất cả để đích đến cuối cùng là một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc.
Dương Kim Ngân
Hai anh em đi nhà sách Lê Lợi, mình đứng đọc say sưa quyển "Lắng nghe điều bình thường", cô em thấy thế thì trước lúc về mua tặng mình quyển này, hôm này rảnh nên đăng lại một bài trong quyển sách đó để chia sẻ với mọi người. Thanks em gái đã tặng một quyển sách hay.
Read More Add your Comment 2 nhận xét
Thành thị và thôn quê.
Thành thị hối hả, náo nhiệt - Thôn quê chậm rãi, tĩnh lặng.
Thành thị cổng kín, tường cao - Thôn quê vườn rộng, rào thưa.
Thành thị tranh đua, nhỏ nhặt - Thôn quê nhường nhịn, bao dung.
Thành thị kiểu cách, giả tạo - Thôn quê giản dị, chân thành.
Thành thị tiện nghi, đòi hỏi - Thôn quê thiếu thốn, bằng lòng.
Thành thị phưng phức nước hoa - Thôn quê thoang thoảng hoa lài.
Thành thị mũ vải, tóc model - Thôn quê nón lá, tóc chấm lưng.
Thành thị hừng đông xe buyt - Thôn quê đồng chiều cuống rạ.
Cùng trong một ngày được sống 2 nơi, nên có vài cảm nhận khác biệt. (bài viết còn cập nhật)
Read More Add your Comment 2 nhận xét
Sài gòn
Đây là bài viết của "Daica"
Sau một ngày học nhóm ...tại quán cà phê, thấy mình thiếu tự tin cho kì thi sắp đến,...
Tối về, định đánh máy tiểu luận nhưng chẳng làm được vì... cúp điện và làm một việc: khảo bài một cậu học trò!
Cậu học trò hàng xóm, chính xác là 1 cậu nhóc đang học năm 2 lớp 8, cháu ngoại chủ nhà trọ!
Ba mẹ li dị, cu cậu sống cùng mẹ trong 1 khu phố nghèo, bên cạnh nhà ngoại, tức chủ nhà của tôi, tức là hàng xóm của tôi!
Ngày ngày trôi qua, tôi bị " ô nhiễm" bởi những lời mắng chửi dành cho cu cậu, chỉ tại cu cậu ham game hơn ham học, nhát tắm...
Không biết là vì tôi là 1 giáo viên hay là vì tôi không chịu nổi sự "ô nhiễm" hay là vì lí do gì đó tôi cũng chưa biết nhưng tôi quyết định dạy cu cậu...
Thú thật là những ngày đầu thấy cu cậu, tôi thấy "sợ sợ"..nhìn nó đi qua đi lại "lườm lườm" mà phát ớn...
Và rồi tôi dạy, buổi thứ nhất, buổi thứ hai...cu cậu rồi cũng biết được một chút về môn học mà cu cậu đã từng học vào năm trước.
Và tôi đã thấy nụ cười trên khuôn mặt "lườm lườm" của cu cậu,...ai cười cũng dễ mến cả các bạn nhỉ?!
Nhưng rồi tôi bận học nhiều, bận về quê nên không thể dạy cậu bé nữa.
Thế là cu cậu lại chơi mà không học, sáng không dậy đúng giờ để đi học...và cũng chẳng chào tôi...
Cách đây hai ngày, Ngoại cậu bé làm chúng tôi thức giấc khi mới sáng đã vừa la vừa đánh cậu...
Và, bây giờ, khi kì thi đã cận kề, tôi bận túi bụi nhưng phải dành thời gian cho cu cậu thôi,... kẻo không!
Làm một việc gì, để đi đến cuối cùng, thật khó phải không?
Read More Add your Comment 1 nhận xét
Tình yêu và "nhiễu".
Cái na ná tình yêu thì có trăm có ngàn, nhưng cái đích thực thì chỉ duy nhất, vậy cái na ná có thể xem là gì nhỉ ?
Tôi chợt liên hệ đến bài toán "ổn định hóa". Nội dung bài toán như sau: cho một trạng thái, ta ký hiệu là $$x(t)$$, (tức là trạng thái này phụ thuộc vào thời gian $$t$$), trong khoảng thời gian $$(0, T)$$ thì trạng thái $$x(t)$$ sẽ thay đổi thành $$x^\prime (t)$$, ta ký hiệu $$\dot{x}(t)$$ là vận tốc thay đổi trạng thái $$x(t)$$ tại thời điểm $$t$$, khi đó phương trình $$ \dot{x}(t)=Ax(t)$$ được gọi là phương trình trạng thái, phương trình này phụ thuộc vào trạng thái $$x(t)$$, và đây chỉ là một phương trình đơn giản, ta xét phương trình phức tạp hơn một xíu $$ \dot{x}(t)=Ax(t)+f(t)$$ như vậy lúc này vận tốc thay đổi trạng thái không những phụ thuộc vào chính $$x(t)$$ mà còn phụ thuộc vào $$f(t)$$, và $$f(t)$$ được gọi là "nhiễu", với bài toán có nhiễu thì người ta tìm cách, tìm điều kiện để phương trình có nghiệm "ổn định".
Không chú tâm đến những ký hiệu và nội dung Toán học nữa, quay lại với những dòng viết đầu tiên ta thấy có một sự tương quan ở đây, tình yêu đích thực chính là cái nghiệm "ổn định" mà ta mong muốn, còn những cái "na ná tình yêu" ta có thể xem là "nhiễu", vì sao lại gọi "na ná tình yêu" là "nhiễu"? Bạn có đồng ý rằng trạng thái buồn vui của ta có phụ thuộc vào chính ta và những cái"na ná tình yêu" không? Nếu bạn trả lời có thì cách tôi gọi như thế là chấp nhận được. Hihi, những cái "nhiễu" này nhiều lúc làm ta vui, nhiều lúc làm ta buồn. Và khi vui thì ta không thể nhận ra nó là "nhiễu", ôi một "hạnh phúc" trong "mong manh", và ta cứ đinh ninh rằng đó là "nghiệm ổn định"-một niềm tin mù quáng !
Rồi cũng đến lúc cái "nhiễu" đó làm cho ta buồn, đây chính là thời điểm khó khăn đối với ta, chưa hết, ta sẽ còn đối diện với cảm giác hụt hẫng khi "nhiễu" ra đi, khi đó ta cảm thấy "trống vắng"... thế nhưng đấy cũng là cơ hội để ta đối diện với nó, và chỉ có "nhìn thẳng" vào sự thật ta mới có nhiều cơ hội nhận ra đó là "nhiễu", và khi đã biết đó là "nhiễu" ta có đủ can đảm để để sang một bên không?!
Cảm ơn những cái "nhiễu" đã đi qua, nhờ có "nhiễu" mà ta cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc. Chúc "nhiễu" cuộc sống bình yên.
Lời cuối: trong một khoảng thời gian mà càng có nhiều "nhiễu" diễn ra thì chắc chắn vận tốc thay đổi trạng thái (tâm trạng) càng lớn. Hihi. Toán học hay quá.
Bài viết còn dang dở...
Read More Add your Comment 2 nhận xét
Cuộc sống tươi đẹp
Đã 10h đêm, chợt suy nghĩ, cuộc sống có bao nhiêu người sẵn sàng làm một việc gì cho người khác mà không có ý định chờ một sự báo đáp hay vì một lợi lộc nào đó?
Trả lời 1: có nhiều, chẳng hạn Thầy hướng dẫn, Thầy nhiệt tình giúp mình và mình cảm nhận Thầy giúp một cách vô tư và còn "dặn dò" nhiều thứ. Chân thành cảm ơn Thầy. Người thứ 2 mình biết là anh chàng Hưngkhung (mình lưu như vậy trong điện thoại của mình), cảm ơn người bạn 04. Thêm nữa đó là một vài anh chị em ở Trường Võ Thị Sáu, một số học sinh đã ra trường, vài người bạn ở lớp Cao học Toán K11...
Trả lời 2: số người ngược lại cũng nhiều. Vì sao? Bản thân mỗi người không thể tồn tại mà thiếu những người thân, bạn bè... Nếu chỉ sống vì bản thân thì chắc họ cũng vô tư, nhưng họ còn lo nghĩ cho người thân nữa nên có thể họ không đặt lợi ích của bản thân lên trên hết nhưng chắc chắn là có suy nghĩ về lợi ích cho người thân, và như thế họ cũng rất tốt bụng.
Tóm lại, mọi người đều rất tốt.
Cảm ơn cuộc đời mỗi sáng mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương !
Read More Add your Comment 2 nhận xét
Công viên nào cho ta?
Đây là bài viết của bạn heovang07, nhưng do chuyển Blog nên mặc định gán thành bài của pkl, mong tác giả thông cảm .
Buổi chiều thoang thoảng hương đưa
Công viên ghế trống còn thừa mênh mang
Dừng chân đứng lại bên đàng
Chọn nơi thanh vắng cạnh hàng cau xinh
Nhìn ra sông rất hửu tình
Cỏ cây xanh mượt gập ghềnh sóng xô
Trời hồng thêm nét điểm tô
Mây vờn theo gió nhấp nhô bóng chiều
Vài đôi trai gái mỹ miều
Vui nhìn thiên hạ dập dìu lại qua
Trao nhau ánh mắt đậm đà
Muôn lời tình tự cũng là hồn nhiên
Quên đi ngàn nỗi ưu phiền
Vây quanh cuộc sống triền miên nhọc nhằn
Mai rồi mình nhớ ta chăng ?
Hay là vui cảnh có trăng quên đèn
Đời thường thay trắng đổi đen
Sao lòng cứ mãi hờn ghen thế này
Bao lời mật ngọt vào tai
Đủ làm vui sướng cả ngày hôm sau
Công viên vẫn tiếng ồn ào
Vẫn cây xanh lá lẫn vào đèn đêm
Ngày đi lặng lẽ êm đềm
Đưa nhau về phố nghe mềm dấu yêu
Read More Add your Comment 2 nhận xét
Trống trải
Sáng nay lên nhà Thầy hướng dẫn, Thầy có vẻ hài lòng về công việc Thầy đã giao cho mình, hi tất nhiên là sung sướng rồi, mình về nhà tràn đầy quyết tâm sẽ làm phần việc còn lại. Hihi
Trưa nay đi tới cột đèn giao thông đang lúc đèn xanh, đứng lại, rồi đèn đỏ, tất nhiên là dừng lại, đèn xanh không thể tiếp tục dừng nữa, vì mình "sợ" người ta cho là mình có vấn đề? Thực sự mình muống "ngông" một chút nên mới có hành động mà mình "dự đoán" nhiều người cho là không bình thường, lúc đứng lại chẳng thấy hứng khởi gì về cái "ngông" của mình, mà chỉ thấy một sự trống trải lạ thường. Có lẻ cảm xúc của mình bị thui chột hết ! nhưng cũng có thể vì một lý do khác,...
Tối nay gặp cô bé "...", một cảm giác hụt hẫng, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười, mình chẳng hiểu mình nữa, mình giả dối thế sao? Mình không là chính mình.
Read More Add your Comment 5 nhận xét
Bài thơ không thể đặt tên
BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...
Read More Add your Comment 0 nhận xét
Ngày 15.04.2010
Sau nhiều cân nhắc cuối cùng cũng viết nhật ký kẻo không thì ảnh hưởng đến ý nghĩa của từ "Blog".
Lần đầu tiên sau nhiều năm mất liên lạc thì chiều hôm qua người bạn ấy đã gọi điện và hỏi thăm sức khoẻ, sau khi đã hỏi han nhau thì người bạn ấy kết luận "cả hai cùng âm thầm theo dõi lẫn nhau". Hihi, cũng vui.
Cũng chiều hôm qua cô em gái nhắn tin: "em đã soạn xong XSTK, anh qua lấy về photo mà học". Một sự quan tâm làm mình cảm động. Hehe
Hoá ra mình cũng có nhiều người quan tâm nhỉ ?!, hihi, ít nhất là 2 rồi đó.
Read More Add your Comment 2 nhận xét